Đông đến, đêm nằm lạnh buốt xương,
Nhớ ai trằn trọc suốt canh trường;
Người vui duyên mới không lưu luyến.
Kẻ quí tình xưa vẫn vấn vương,
Nỗi khổ yêu đương làm sao tránh?
Niềm đau nhân thế dễ chi lường!
Ai chưa trải nghiệm nhiều đau khổ,
Khó hiểu tình yêu thật tận tường!