Đã chỉnh sửa :
**(0109 – B17) THẾ GIỚI HẾT ĐÀN ÔNG
1*Đến khi thế giới hết đàn ông,
Buồn khổ các bà chịu nổi không?!
Người khác phái sao mà quá lạ?
Gần luôn cự cải; xa buồn, trông?!
2*Đến khi thế giới hết đàn ông,
Chắc các bà khó hiểu hóa công!
Tác phẩm nam nhân sao tuyệt diệu?
Mới ngắm qua đã xuyến xao lòng!
3*Đến khi thế giới hết đàn ông,
Phải sống cô đơn bởi thiếu chồng!
Cáu gắt, cằn nhằng,..hay gây gổ,
Các bà có chịu sống chung không?
4*Đến khi thế giới hết đàn ông,
Nổi khổ buồn đành nén đáy lòng;
Cùng giới, các bà đâu thể kể,
Tìm người khen, nịnh… vẫn hoài công!
5*Đến khi thế giới hết đàn ông,
Dù có đàn bà cũng hóa không!
Sinh sản chức năng thành uổng phí,
Mầm còn ai gởi nữa mà mong…?
Phương Minh (5/1974)
*2015 : 6/10 (263),
____________________________
Nguyên tác :
127(D407)* KHÔNG CÒN ĐÀN ÔNG
*Khi nào thế giới hết đàn ông,
Đàn bà buồn khổ cảnh phòng không!
Còn ai chìu chuộng và tâm sự,
Cự cải lúc gần, xa…nhớ mong?!
*Khi thế giới không còn đàn ông,
Đàn bà đâu hiểu tài hóa công!
Tạo ra tác phẩm sao kỳ diệu,
Chưa ngắm thì thôi, ngắm động lòng!
*Khi thế giới không còn đàn ông,
Đàn bà đành phải sống không chồng!
Tính tình cáu gắt, hay gây gổ,
Liệu các bà chung sống được không?
*Khi thế giới không còn đàn ông,
Đàn bà đành nén khổ trong lòng;
Với người cùng giới, làm sao kể,
Hạnh phúc luôn là chuyện ước mong?!
*Khi thế giới không còn đàn ông,
Đàn bà dù có cũng như không!
Khả năng sinh sản thành vô hiệu,
Ai gởi mầm để hóa trái, bông…?!
Phương Minh (5/1974)
*Không còn đàn ông mầm đâu cấy ghép?Khoa học vạn năng cũng đành bó tay…!