(0340) HỌC LỄ VÀ HỌC VĂN
(0340) HỌC LỄ VÀ HỌC VĂN
Tiên học lễ,…rồi hậu học văn,
Người xưa từng dạy phải đâu xằng?!
Từ lâu ngành giáo khinh thường lễ,
Hậu quả ngày nay mới nặng quằn!
Phương Minh (11/1987)
Phương Minh : 27/6 (189)
(0340) HỌC LỄ VÀ HỌC VĂN
Tiên học lễ,…rồi hậu học văn,
Người xưa từng dạy phải đâu xằng?!
Từ lâu ngành giáo khinh thường lễ,
Hậu quả ngày nay mới nặng quằn!
Phương Minh (11/1987)
Phương Minh : 27/6 (189)
(0339) HỎI ÔNG ĐỊA
Ông Địa ơi! Ông đang nghỉ gì?
Ai đâu biết được ông cười chi?!
Hay là ông mỉa mai nhân thế:
Khoe tốt, hay; lòng, óc đáng khi?!
Phương Minh (11/1965)
(0338) NGÀY 8 THÁNG 3
Đàn ông luôn quí, cần đàn bà,
Đâu chỉ riêng ngày tám tháng ba !
Thiên hạ bày chi cho bận rộn,
Cùng lo việc khác… lợi hơn mà !
Phương Minh (2/2014)
(0337) Ý NGHĨA GÌ ĐÂU ?
Ý nghỉa gì đâu một bó hoa,
Từ tay ông trao qua tay bà ?!
Ngày nào ông cũng cưng bà cả,
Sao phải chờ ngày tám tháng ba ?!
(4/2011)
Cướp đâm nhiều nhát chết êm re,
Tài bói của thầy vẫn được khoe!
Thiên hạ đua nhau khen thầy giỏi,
Vụ thầy chết thảm họ chưa nghe !
(3/1980)
(0335) ĐÁNH BÀI ĂN CHƠI
Lúc rảnh lấy bài đánh ăn chơi.
Việc làm không lợi của người đời!
Ăn chơi, ăn thiệt không xa mấy,
Khi lậm tật rồi mệt ứ hơi!
(9/1965)
(0334) QUÁ TIN THẦY BÓI
Quét nhà ra rác, bói ra ma,
Tâm lý dò theo cứ phán ra!
Ai vội tin theo lời đoán, bói,
Tình không đổ vỡ cũng tan nhà!
(7/1967)
(0333) KÝ GIÃ NGÀY NAY
Ký giã ngày nay thật khổ thay,
Mất quyền ăn nói viết sao hay?!
Chọn lời không héo thân tù ngục,
Láo mãi thì dân lại hết xài!
(5/1963)
(0331) CỨ THẾ MÀ ĐI !
Đập tan bạo lực, lướt chông gai,
Sâu sát dân, không nệ lâu dài!
Từng bước tiến lên giành thắng lợi,
Cứ thế mà đi, chẳng sợ sai!
(10/1964)
(0330) NGHE CHI BỌN ĐÓ
Miệng nói vì dân bụng tính riêng,
Nghe chi bọn đó để thêm phiền!
Thương dân cứ cùng dân tranh đấu,
Quyết giử đừng cho nước ngữa nghiêng !
(8/1964)
(0329) KHUYÊN ÔNG NGHỊ
Khỏi phải khoe tiến sĩ, cử nhân,…
Chỉ cần ông nghị thật thương dân!
Dám làm, dám nói điều dân muốn,
Ắt đươc dân yêu mến bội phần!
(4/1963)
(0327) THÈM VÀ YÊU
Thứ để thèm và thứ để yêu,
Nếu mà xem kỷ khác nhau nhiều;
Người đời phần lớn không phân biệt,
Thật là tai hại biết bao nhiêu!
(4/1983)