(0561) TRẢ ĐỦA VÀ KHỦNG BỐ

(0561) TRẢ ĐŨA VÀ KHỦNG BỐ
Trả đũa khác xa khủng bố mà,
Trách sao nhiều nước chẳng nhận ra?
Cứ hùa theo Mỹ mà lên án:
Nước yếu, nghèo…tội nghiệp vậy a?!
(12/2001)

 



(0536) CÔNG ĐUỔI XÂM LĂNG

(0536) CÔNG ĐUỔI XÂM LĂNG
Chiến thắng Điện Biên vang một thời,
Miền Nam đuổi Mỹ chạy tơi bời!
Công người Cộng Sản nhiều vô kể,
Giúp  sử Việt Nam thêm rạng ngời!
(6/1975)

3/5 (156),  *2016 : 1/5 (347), *2017: 1/2 (356)

(0535) NGHE SAO KHAM

(0535) NGHE SAO KHAM
Miền Bắc vào xâm lăng Miền Nam,
Tuyên truyền ngược ngạo nghe sao kham?
Thế mà Mỹ ngụy to mồm rống,
Càng rống to càng lòi hiểm nham!
Phương Minh (2/1974)

(0512) KHOE NHÂN QUYỀN

(0512) KHOE NHÂN QUYỀN
Nhân quyền vi phạm đứng hàng đầu,
Hiếp nước người ai sánh kịp đâu?
Sao Mỹ cứ luôn luôn lớn tiếng,
Khoe nhân quyền… lại tạo hận sâu?!
(9/2012)

(0507) SINH NHẬT 70

(0507) SINH NHẬT 70
Sống bảy mươi năm giửa cỏi đời,
Nhận, cho không lổ cũng không lời!
Qua thơ, gởi gắm vài suy nghĩ,
Ai thích, xin mời, đọc thử chơi!
(9/11/2012)

(0485) NỖI ĐAU THẢM BẠI

(0485) NỖI ĐAU THẢM BẠI
Vết thương thảm bại vẫn còn đau,
Đâu dể gì mà Mỹ quên mau!
Mỹ cố quên đi nhưng vẫn nhớ,
Nhớ hoài, nhớ mãi…đến ngàn sau!
(4/1995)

(0440) NGƯỜI CỘNG SẢN

(0440) NGƯỜI CỘNG SẢN
Suốt đời vì nước quyết hy sinh,
Sống, chết cùng dân thật chí tình!
Thời chiến, thời bình đều tốt thế,
Gương người Cộng sản tựa minh tinh!
Phương Minh (5/1977)

(0431) NƯỚC MỸ

(0431) NƯỚC MỸ
Bán vủ khi và vơ vét tài nguyên,
Thiếu hai nguồn ấy Mỹ nghèo liền!
Giàu nhờ xương máu nước nghèo, khổ,
Đâu dể gì nước Mỹ bình yên!
Phương Minh (12/1998)

(0428) QUEN HIẾP, DỌA NGƯỜI

(0428) QUEN HIẾP, DỌA NGƯỜI
Quen hiếp, dọa người bằng đạn bôm,
Nay người đáp trả lại la om!
Mục tiêu đơn cực làm sao đạt?
Thắng nước yếu, nghèo đâu mấy thơm?!
Phương Minh (10/2001)

(0412) HỎI TRUNG QUỐC

(0412) HỎI TRUNG QUỐC
Trung quốc mưu toan nuốt biển đông,
Ý đồ độc chiếm quá cuồng ngông!
Nêu bao chứng cứ đều không vững,
Nuốt chửng cho trôi, nuốt nổi không?!
(8/2012)

(0406) TÙ VỀ

(0406) TÙ VỀ
Vợ đã sang ngang, còn đứa con,
Tù về, của cải chẳng chi còn!
Dù bao gian khổ không nao núng,
Quyết giử sao cho nợ nước tròn!
Phương Minh (4/1973)

(0396) QUAN MUỐN GẦN DÂN

(0396) QUAN MUỐN GẦN DÂN
Quan muốn gần dân đâu khó gì,
Lắng nghe dân, làm lợi dân đi!
Khi cần, quan phán, dân ủng hộ ,
Dù khó khăn dân chẳng nề chi!
.Phương Minh (6/1982)