(0492) SỐNG THANH THẢN
(0492) SỐNG THANH THẢN
Nhiều quan thời trước lắm công to,
Nay ghét quơ quào bụng đói xo;
Nhờ được dân thương nên hạnh phúc,
Sống đời thanh thản không cần lo!
(9/1985)
(0492) SỐNG THANH THẢN
Nhiều quan thời trước lắm công to,
Nay ghét quơ quào bụng đói xo;
Nhờ được dân thương nên hạnh phúc,
Sống đời thanh thản không cần lo!
(9/1985)
(0491) HAM CHỒNG ĐẸP, GIÀU
Ỷ có sắc, ham chồng đẹp, giàu,
Mộng tình tan vỡ, tóc thay màu!
Tuổi xuân đã hết còn đâu nữa,
Đành sống cô đơn với nỗi đau!
(9/1965)*
(0490) ĐỂ DÂN CÙNG LO
Người buôn bán nhỏ không ra công,
Nhà nước ôm đồm có nổi không?
Vạn thứ nhu cầu lo khó nổi,
Dân không góp sức, đừng hòng xong!
(9/1983)
(0489) GẶP NGUỒN BUỒN
Kiếm nguồn vui lại gặp nguồn buồn,
Cố gắng hòa mà lệ cứ tuôn!
Lở chọn lầm người không hợp ý,
Dể gì chẳng gặp khó khăn luôn?!
(7/1974)
(0488) XÉT NGƯỜI, XÉT TA
Khi cần tự xét bản thân ta,
Lầm lổi dù nhỏ chớ bỏ qua!
Phê phán người đời nên rộng lượng,
Đừng khe khắc quá họ kêu ca!
(8/1968)
(0487) THEO THỜI GIAN
Mọi việc đổi thay theo thời gian,
Hoa tươi rộ nở rồi dần tàn;
Đời người cũng thế đâu gì lạ,
Vui, sướng cứ hưởng, khổ chẳng than!
(8/1965)
(0486) HƯỞNG THỤ THAM LAM
Cuộc đời luôn có lắm nguồn vui,
Giỏi mấy cũng không hưởng đủ mùi!
Hưởng thụ tham lam càng thêm họa,
Họa nhiều đừng hỏi tại sao xui?!
(8/1973)
(0485) NỖI ĐAU THẢM BẠI
Vết thương thảm bại vẫn còn đau,
Đâu dể gì mà Mỹ quên mau!
Mỹ cố quên đi nhưng vẫn nhớ,
Nhớ hoài, nhớ mãi…đến ngàn sau!
(4/1995)
(0484) DÂN NÓI , QUAN NGHE
Dân nói ý mình, quan lắng nghe,
Nghĩ sao nói vậy, chớ nên e!
Nếu dân không nói, quan đâu biết,
Quan hiểu dân, nhiều lợi khó dè!
(4/1979)
(0483) CHƠI VỚI MỸ
Chơi với Mỹ cần phải dè chừng,
Dù cho lợi mấy chẳng nên mừng!
Mồi ngon Mỹ nhữ đừng ham đớp,
Lỡ đớp, mau mau kiếm cớ dừng!
(5/1965)
(0482) Ý CHÍ VÀ NIỀM TIN
Ý chí, niềm tin luôn giúp ta,
Vượt qua mọi trở ngai, phong ba!
Niềm tin, ý chí mà không có,
Thành đạt dể gi chẳng mãi xa!
(9/1974)
(0481) NGHỀ VIẾT
Khơi dậy những gì chưa được khơi,
Dám làm, nói, nghỉ,.. lợi cho đời!
Nhà văn, nhà báo nào như thế,
Tên tuổi làm sao chẳng rạng ngời!
(8/1964)
(0480) DÙ KHỔ VẪN HƠN
Đủ chồng và vợ còn hơn không,
Không đủ, đắp chăn vãn lạnh lòng!
Khi cãi, khi hòa… mà lạ thật,
Xa nhau ai cũng bồn chồn trông…!
(10/1974)
(0479) SỐNG XỨNG NGƯỜI
Tham mà lại chối, đáng phiền ghê,
Có tham cứ nhận chẳng gì quê!
Lòng tham, lý trí luôn kềm chế,
Sống xứng người còn ai dám chê?!
Phương Minh (5/1974)