*(1313 – A25*) NỖI BUỒN NHÂN THẾ
( Họa bài HỒN THƠ của Phạm Giao)
Nhìn mấy đám mây trôi lững lờ,
Thi nhân được gợi mở hồn thơ;
Khổ buồn thời trước bay theo gió,
Yếu kém ngày nay khó hửng hờ!
Cuộc sống dân lành mưa nắng giải,
Đổi đời phải khác buổi ban sơ!
Làm sao hết được buồn ray rức :
Ôm ước mơ mà cứ mãi chờ…!
Phương Minh (15/10/2015)
__________________________
HỒN THƠ
-
Một cánh diều đơn cứ lững lờ
Vi vu tiếng sáo thả hồn thơ
Vãn thu lá rụng rơi theo gió
Đông chớm cành trơ lặng hững hờ
Má thắm phai màu mưa nắng dãi
Môi hồng tàn úa buổi ban sơ
Nghe như có tiếng lời ai oán
Thiếu phụ từng đêm mỏi mắt chờ …14 / 10 / 2015
PHẠM GIAO
________________________